Câu chuyện cuộc sống
Đoạn đối thoại giữa đại gia và người ăn xin này sẽ cách bạn nhìn về cuộc sống
Cuộc sống luôn vận động mỗi ngày và thay đổi không ngừng, vì thế con người hầu như cũng phải vận động theo guồng quay ấy mỗi ngày để tồn tại, ngoài ra còn để thành công. Nếu thụ động trong cả tư tưởng và hành động, người chịu thiệt chỉ là chính bản thân chúng ta mà thôi.
Nếu những điều trên vẫn còn là một khái niệm xa vời, chưa thực sự thuyết phục, hãy chiêm nghiệm cùng mẩu chuyện nhỏ dưới đây…
Một chàng trai trẻ tuổi, giàu có, lái một chiếc siêu xe đời mới dừng ở ngã tư chờ đèn xanh. Từ bên kia đường, một người ăn xin tiến đến gần chiếc xe của anh, gõ vào cửa kính ô tô ra hiệu hạ cửa kính xe. Cửa xe hạ xuống, người ăn xin bắt đầu khẩn khoản: “Xin anh làm ơn cho tôi một ít tiền, tôi đói mấy hôm nay rồi”.
Người ăn xin bắt đầu khẩn khoản xin được cứu giúp. (Ảnh minh họa)
Anh chàng giàu có nọ bình thản đáp lời: “Tôi cho ông một điếu thuốc nhé, trên xe tôi có thuốc lá rất ngon”. Người ăn mày từ chối ngay: “Tôi không hút thuốc, cho tôi ít tiền đi”.
Người thanh niên tiếp tục: “Vậy ông uống rượu nhé, trên xe tôi có loại rượu tốt nhất trên thế giới”. Người ăn mày vẫn không nhận: “Không, tôi không uống rượu, cho tôi tiền, tôi cần tiền”.
Thêm một lần nữa, người trẻ tuổi bình tĩnh hỏi: “Vậy tôi đưa ông đến một sòng bạc gần đây, ông giúp tôi chơi một ván. Nếu thắng thì tiền sẽ là của ông, nếu thua thì tôi chịu. Được chứ?”. Người ăn xin vẫn lắc đầu: “Tôi không biết cược bài bạc, tôi cần tiền”.
Không hiểu chàng đại gia trẻ nghĩ gì, anh đưa ra một đề xuất khác: “Vậy đi mát xa với tôi, thiết nghĩ ông cũng cần hưởng thụ cuộc sống một chút chứ nhỉ?”. Vẫn như những lần trước, người ăn mày nhất quyết xin cho được tiền, không nhận bất kì thứ gì.
Cuối cùng, người thanh niên vẫn giữ vẻ bình thản, chốt hạ với một nói sâu cay: “Vậy ông lên xe đi, tôi đưa ông về nhà tôi, để vợ tôi xem xem tại sao một người đàn ông không hút thuốc, không uống rượu, không bài bạc, cũng không chơi bời lung tung lại biến thành bộ dạng như thế này?” Biết người nhà giàu cố tình "cho mình một bài học", người ăn xin xấu hổ, không nói không rằng, lặng lẽ bước đi.
Đoạn đối thoại giữa người ăn xin và anh thanh niên lái siêu xe khiến nhiều người phải suy nghĩ. (Ảnh minh họa)
Không rõ đây là một câu chuyện có thật hay chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, nhưng không thể phủ nhận giá trị của thông điệp đằng sau nó. Thật khó để quyết định ai đúng ai sai, ai phải ai trái trong câu chuyện này, bởi mỗi người sẽ tiếp nhận nó ở một góc độ khác nhau, tùy theo những trải nghiệm cá nhân của họ.
Tuy nhiên, từ hình tượng của người ăn xin, ta rút ra được ba bài học đáng quý.
Thứ nhất, phải tự lực cánh sinh, bởi ai cũng có nỗi lo toan của riêng mình và họ hoàn toàn có quyền từ chối không giúp đỡ chúng ta. Nếp sống tự lực cánh sinh sẽ hình thành trong chúng ta phản xạ nhanh nhạy, dễ thích ứng với thay đổi của cuộc sống và không sợ bất cứ trở ngại nào bất ngờ xảy ra.
Thứ hai, sống là phải phấn đấu, vì sống mà không phấn đấu để nâng cao giá trị bản thân và chất lượng cuộc sống thì có phải ta đang lãng phí thời gian cho một cuộc đời tẻ nhạt?
Thứ ba, hãy sống mạnh mẽ. Mạnh mẽ để có thể tự đứng dậy sau vấp ngã, mạnh mẽ để một mình vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất, vì mạnh mẽ có thể chuyển thành một dạng phản xạ nếu bạn rèn luyện mỗi ngày. Và cuối cùng, hãy học cách thấu hiểu. Không phải ai cũng có đủ khả năng để dang tay giúp đỡ bạn khi bạn cần đến vì những yếu tố khách quan, và họ cũng không có nghĩa vụ phải cưu mang, bao bọc bạn đến hết đời. Vì vậy, hãy bao dung hơn khi một ai đó từ chối chìa tay ra với bạn.
Giúp đỡ người khác ngay khi bạn còn có thể. (Ảnh minh họa)
Và khi xét đến hình tượng người thanh niên trẻ tuổi, giàu có nọ, không thể phủ nhận bài học sâu sắc và ý nghĩa qua từng câu nói có vẻ như chẳng liên quan của anh. Nó giúp nhiều người trẻ nhận ra rằng mọi việc không phải lúc nào cũng như ta nhìn thấy và nêu bật tầm quan trọng của sự cố gắng.
Thật vậy, một người đàn ông tưởng chừng như hội đủ mọi tiêu chuẩn lí tưởng của xã hội như không hút thuốc, rượu chè, cờ bạc, trai gái nhưng không biết phấn đấu thì vẫn hoàn toàn là một con số không tròn trĩnh. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Có những cảnh đời khốn khó vì lí do không mong muốn, nếu có thể, hãy mở lòng và giúp đỡ họ. Đừng quá khắt khe, quá lí trí trong mọi tình huống, để rồi một ngày nào đó ngỡ ngàng nhận ra mình đang một mình trên đỉnh của sự lạnh lùng và cô đơn.